Có một anh theo thầy học nghề nhiều năm, cảm thấy mình đã lĩnh hội được toàn bộ kiến thức của thầy, liền nói:
- Người đàn ông khóc vì viên đá cuối cùng
- Chàng thư sinh và người nông phu
- Không mất hy vọng ngay cả trong tình huống tồi tệ nhất
Con đã học hết kỹ thuật của thầy, giờ có thể hành nghề được rồi.
Người thầy nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của học trò, hỏi:
Như thế nào gọi là đã học hết toàn bộ?
Chừng đó đã đủ, có nhồi thêm cũng không thể nhiều hơn được nữa. – Anh ta trả lời.
Anh hãy lấy đá bỏ đầy cái bát này đi!
Người học trò vâng lời làm theo.
Đầy chưa? – Người thầy hỏi.
Thưa, đầy rồi.
Người thầy hốt một nắm cát, cho vào trong bát, không một hạt nào bị rớt ra ngoài.

Đầy và chưa đầy – ảnh minh họa
Đầy chưa? – Người thầy lại hỏi.
Lần này thì đầy rồi.
Người thầy lại đổ một ly nước vào trong bát, vẫn không tràn ra ngoài.
Đầy chưa? – Người thầy lại hỏi.
Người học trò thẹn thùng cúi đầu.
Từ câu chuyện này, ta nhận thức càng sâu sắc hơn ý nghĩa của câu “Học không biên giới”. Những người trẻ tuổi thường cho rằng mình đã đọc nhiều sách, là đã thâu tóm tất cả các kiến thức, thì cũng giống như cái bát đựng đá vậy.
Xem thêm bài viết: Học trò hỏi vị Thánh