Trời vẫn còn tối vào buổi sáng sớm. Một người đàn ông ra ngoài đi dạo bên bờ sông. Sau khi đi bộ một lúc, chân anh ta va phải một cái túi. Vì tò mò, người đàn ông nhặt cái túi lên và cho tay vào trong. Khi chạm vào, anh ta phát hiện ra rằng cái túi đầy đá.
Để giết thời gian, người đàn ông ngồi xuống và bắt đầu lấy đá ra khỏi túi và ném chúng xuống nước từng viên một.
Khi viên đá cuối cùng nằm trong tay, vì ánh sáng mặt trời mọc, ánh sáng lan tỏa xung quanh. Trong ánh sáng, người đàn ông thấy viên đá đang sáng lấp lánh. Ngay khi nhìn thấy viên đá đó, anh ta sững sờ vì đó không phải là viên đá bình thường mà là một viên ngọc quý.
Thấy vậy, anh ta bắt đầu khóc nức nở.
Nhìn viên ngọc quý cuối cùng trong tay, anh ta bắt đầu nguyền rủa bóng tối và ngồi buồn bã bên bờ sông.

Người đàn ông khóc vì viên đá cuối cùng – ảnh minh họa
Ngay lúc đó, một vị lão tăng đang đi qua, thấy người đàn ông khóc, vị lão tăng đến gần và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông kể cho ông nghe những gì đã xảy ra và cách anh ta đã đánh mất nhiều viên ngọc quý.
Vị lão tăng nói: “Con trai, đừng buồn. Con vẫn may mắn vì mặt trời đã mọc trước khi con ném viên đá cuối cùng, nếu không con sẽ mất luôn viên đá này.
Viên ngọc quý này vẫn có thể giúp con.
Vì vậy, thay vì khóc lóc về những gì đã mất, con nên vui mừng với những gì đang có trong tay. Hãy vui vẻ và phấn đấu cho một tương lai tươi sáng hơn và cảm ơn những gì con vẫn còn.”
Sau khi nghe lời vị lão tăng, người đàn ông ngừng khóc và về nhà một cách vui vẻ.
Bài học: Chúng ta không nên cứ tiếc nuối về những gì đã mất mà hãy tiến về phía trước trong cuộc sống với những gì chúng ta có và tận dụng tối đa nó.
Xem thêm bài viết: Bài học của nhà sư cho các đệ tử